[Đam mỹ] Trù Sư – Chương 39 + 40


39.

Kình địch

“Ờ…” Tào Nhất Lâm thu lại tầm nhìn, theo Thiết Đầu đi đến khu B.

Trong sân đấu ở khu B, được xếp hơn một trăm chiếc bàn dài ngay ngắn, chỉ nhìn sơ qua đã thấy rất hoành tráng.

Bên cạnh sân đấu có hai khu vực tách riêng ra để dành cho ký giả và khán giả.

“Của cậu nè, đây là tạp dề và mũ, cặp thì để tớ giữ cho.” Thiết Đầu đưa đồ cho cậu, không cho cậu mang cặp công văn vào nơi thi đấu, nào có đầu bếp dùng cặp công văn đâu cơ chứ.

“Ừ.” Mặc vào xong, Tào Nhất Lâm nói, “Vậy tớ vào đây.”

“Ừ, cố lên! Nếu vào được vòng bán kết, tớ sẽ cho cậu máy chơi game của tớ.” Thiết Đầu bày ra dáng vẻ không nỡ từ bỏ vật yêu thích.

Máy chơi game? “Hở, à…” Biết Thiết Đầu là có ý tốt, mặc dù cậu không thích chơi game lắm, nhưng Tào Nhất Lâm vẫn gật đầu một cái, sau đó chiếu theo số thứ tự trên thẻ tìm được vị trí của mình.

Nhìn đồng hồ, vẫn còn mười phút nữa.

“Xin các tuyển thủ dự thi chú ý, giải đấu sắp bắt đầu. Tôi nghĩ rằng rất nhiều người cũng giống tôi là lần đầu tiên tham gia giải đấu này, đương nhiên là tôi lần đầu tiên tham gia dẫn chương trình, còn mọi người là lần đầu tiên dự thi, xin hãy đem tấm lòng sùng bái mỹ thực mà chúng ta hằng ôm ấp ra để chế tác và thưởng thức, thường hay nói… (mười phút sau) Tiếp theo xin được để cho Honda Matagasakai tiên sinh tuyên bố chủ đề trận thi đấu này.” Lời nói đầu của người dẫn chương trình còn dài dòng hơn cả Đường Tăng, niệm đến nỗi đông đảo tuyển thủ dưới đài ngáp liên tục, đương nhiên chịu tội không chỉ có bọn họ, còn có anh phiên dịch đáng thương sau hậu trường.

Ngay sau đó một vị lão nhân người Nhật được tiểu thư lễ nghi mời lên đài, cầm micro dùng loại ngôn ngữ giao thoa giữa tiếng Nhật và tiếng Trung ngắn gọn phát biểu, ba chữ: “Ngư, daishi.”(*)

(*) Nguyên văn 待屎, nghe nói là một trợ từ mà người Nhật hay dùng ở cuối câu.

Phiên dịch viên bị kiểu “Trung Nhật kết hợp” này chấn động, đến nỗi nhất thời quên luôn cả phiên dịch.

Nhiều khán giả và ký giả Trung Quốc cũng không may mắn tránh khỏi. Vì vậy trong đại sảnh liền xuất hiện ba giây im lặng.

“Phụt.” Tiếng cười phì này lúc bấy giờ vang lên rất dị thường đột ngột và… “không hài hoà”, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra.

Tào Nhất Lâm cúi đầu lén cười, lão gia gia này thật là hài hước, cười xong vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện mọi người đang nhìn mình.

“Hơ…” Tào Nhất Lâm đầu tiên là ngẩn ra, lập tức nhe răng cười, chặn lại toàn bộ từng ánh mắt thăm dò.

Người dẫn chương trình lúc này mới có phản ứng, “Hơ… Cảm ơn Honda Matagasakai tiên sinh, vậy thì xin mời các tuyển thủ bắt đầu.”

Chủ đề này, ngoại trừ tuyển thủ Trung Quốc ra thì toàn bộ các tuyển thủ khác đều phải thắc mắc, dù là người Nhật cũng không tránh khỏi, bởi vì bọn họ chỉ nghe hiểu phần “daishi”, nhưng đằng trước “daishi” là cái gì?

Vì vậy trong sảnh lại xuất hiện một hình ảnh “không hài hoà”, trong sảnh chỉ có tuyển thủ Trung Quốc là xông về phía khu hải sản chọn nguyên liệu. Những tuyển thủ khác trễ mất mười lăm giây. Sau khi kết thúc trận đấu, chuyện này đã được đưa tin với tiêu đề: Phiên dịch viên của giải đấu AC mang lòng yêu nước sâu đậm! Mặc dù không nói rõ, nhưng từng chữ đều là ám chỉ tuyển thủ Trung Quốc có thể chọn nguyên liệu sớm hơn những tuyển thủ khác, chủ yếu công thần chính là nhóm phiên dịch viên, những “anh hùng ái quốc vô danh” kia. Đương nhiên đây là chuyện sau này.

Mười phút trôi qua, mọi người trên cơ bản đều đã chọn xong nguyên liệu sống, trở lại vị trí bắt đầu xử lý chế biến.

“Ủa? Chị Trương, vị trí kia sao lại không có ai? Không phải là bỏ cuộc rồi chứ.” Tiêu Qua nhìn các đầu bếp bận rộn trên sân đấu, lại phát hiện trong góc hội trường có một vị trí bỏ trống.

Trương Linh nhìn theo hướng Tiêu Qua chỉ, số B121 đúng là thực sự không có ai.

Bèn lật tư liệu tuyển thủ dự thi trong tay ra, “Số B121… Thấy rồi, Yamaguchi Miyahira, là một người Nhật.” Cái tên này… nghe có vẻ lạ. Có điều trong mắt cô tất cả những cái tên Nhật đều nghe rất lạ, chủ yếu là quá khó nhớ. Tựa như có người cảm thấy tên của người Âu Mỹ đều từa tựa như nhau vậy.

“Không lẽ máy bay bị trễ giờ?” Tiêu Qua không suy nghĩ đoán.

Bốp! “Ai lại lên máy bay cùng ngày với trận đấu chứ.” Trương Linh đập lên đầu hắn. Sau đó sờ cằm nói, “Người Nhật lại bỏ cuộc, ngạc nhiên thật.” Lấy kinh nghiệm xem phim Nhật tích luỹ tháng ngày trong nhiều năm qua tổng kết lại mà nói, Nhật Bản Đại Hoà (*) không thể nào là một dân tộc bỏ chạy trước cuộc chiến được.

(*) Người Đại Hoà, 大和, hay còn gọi là người Yamato, là dân tộc chủ yếu, chiếm 99.9% cả nước Nhật. Ngoài ra còn có người Ainu (Ái Nữ), người Ryukyu (Lưu Cầu), người Triều Tiên và người Trung Hoa.

Lại mười phút nữa trôi qua, trên sân đấu bắt đầu tản ra các loại hương vị.

“Thơm quá đi…” Yamaguchi Miyahira đang nằm ngủ dưới đất thì bị một trận mùi cá gọi dậy từ trong mộng, mùi hương giống như mùi xịt phòng trong nhà vệ sinh vậy. Ngoại trừ công dụng trừ mùi hôi, (thiếu một vế), trận đấu năm nay sẽ rất thú vị đây.

Yamaguchi Miyahira đột nhiên đứng dậy, làm cho tuyển thủ sau lưng hắn bị doạ giật mình.

Dưới đất sao lại có người chứ, gã còn tưởng người phía trước đã bỏ cuộc rồi.

Yamaguchi phủi phủi bụi trên quần, chậm rãi đi tới bồn nước rửa tay, sau đó lại chậm rãi đi tới khu nguyên liệu chọn đồ. Trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, “Lớn lên không tồi, thực sự là muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn hình dáng có hình dáng, ăn vào khẳng định ngon miệng tươi non, mày đi… Cải xanh có thể lớn được như mày thế này cũng không dễ dàng, nếu không ai muốn mày, được rồi, vậy thì tao nhận mày…”

Mặc dù giọng nói không lớn, nhưng lại không khéo để những tuyển thủ Nhật Bản cách đó không xa nghe được, khóe miệng và khóe mắt trên mặt dùng một góc lớn quỷ dị co giật nỗ lực khiến hai đường thẳng tạo thành một góc chín mươi độ. Đây là người được khen là “Tương lai sáng tạo giới ẩm thực Nhật Bản” đó sao?

Đương khi Yamaguchi trở lại vị trí, đã là mười phút sau. Cứ lê lê lết lết như vậy, hắn toàn bộ quá trình trong mắt người khác, ngoại trừ chậm chạp ra thì chỉ có chậm chạp.

“Người kia… vẫn luôn ở đó à?” Tiêu Qua nhìn cái người đột ngột xuất hiện kia.

“…” Trương Linh cũng không ngờ ở chỗ đó lại có người, “bốp” một cái đánh xuống đầu Tiêu Qua, “Từ lúc bắt đầu trận đấu tới giờ cậu có thấy người nào đi vào không?” Tiêu Qua xoa đầu đáng thương lắc đầu.

“Cho nên nhất định là đã ở đây từ sớm rồi. Có điều… nếu đa tới từ sớm, sao lúc này mới bắt đầu, trận đấu đã qua nửa thời gian rồi?” Phương pháp làm cá thì cứ vậy, hơn một trăm tuyển thủ, có bị trùng lặp cũng không kỳ lạ, thế nhưng để giám khảo nếm càng sớm càng có ưu thế chứ, dẫu sao thì Trương Linh lần thứ hai nhìn về phía cái tên đó, Yamaguchi Miyahira… Yamaguchi? Chẳng lẽ là…

Trương Linh lấy di động ra lên mạng, nhập vào Yamaguchi Miyahira.

Là hắn…

Không quan tâm đến những ánh nhìn xung quanh, Yamaguchi thong thả ung dung băm chặt từng dao, đột nhiên dừng động tác hít sâu, “Cái mùi này…” Nếu như vừa nãy ngửi thấy là xịt phòng mùi hoa nhài, vậy thì lần này ngửi thấy chính là mùi hoa hồng. Yamaguchi nhìn về phương hướng mùi hướng bay tới. Ngó bên trái một chút, ngó bên phải một chút… Kết luận là: Quá nhiều người, mấy cái mùi tào lao cũng rất nhiều. Có điều đợi một hồi sẽ biết thôi.

Yamaguchi tâm tình sung sướng khẽ cười hì hì, tiếp tục công việc trên tay. Thật là thú vị!

Ứng phó với ban tổ chức xong, Từ Uy rốt cục cũng rút ra được thời gian đến khu B, xem tình hình thi đấu của Tào Nhất Lâm.

Nói ra không nên hiểu lầm, ứng phó với ban tổ chức trọng điểm cũng không phải là hối lộ. Sân đấu này là do nhà họ Từ vì để giải đấu AC được thuận lợi tiến hành tại thành phố A mà kiến tạo cung cấp. Cho nên có vài việc xã giao vẫn phải làm một chút.

Từ Uy nhìn quanh toàn bộ sân đấu, rất dễ tìm được người hắn muốn tìm, có người nói đàn ông lúc chăm chú có sức quyến rũ nhất, cho dù đang mặc tạp dề, bóc vỏ tỏi vẫn không làm ảnh hưởng đến mỹ cảm.

Nhìn chung các tuyển thủ dự thi năm nay, có rất nhiều gương mặt mới. Ủa? Người kia…

“Anh đi đâu về vậy?” Thiết Đầu mời từ toilet trở về vừa vặn nhìn thấy Từ Uy đang đứng ở ngưỡng cửa, vỗ lên vai hắn.

Từ Uy quay đầu lại thấy là hắn, “À, vừa gặp mấy người quen, hàn huyên một lúc.”

“À, tôi có giữ chỗ cho anh rồi đó, qua ngồi đi.” Dù sao cũng là ông chủ của Tào Nhất Lâm, chút xã giao vẫn là cần thiết.

“Ừ.” Từ Uy cũng không từ chối, theo Thiết Đầu ngồi vào khu khán giả.

Ở chỗ ngồi của giám khảo khu B, Honda Matagasakai của Nhật Bản, Kim Ji Geum của Hàn quốc và Thi Viêm của Hương Cảng xếp thành một hàng, nhìn tuyển thủ dự thi dưới đài. Ba người dùng tiếng Anh lưu loát trao đổi.

“Matagasakai, cái câu Trung Nhật kết hợp kia của ông thật đúng là kiệt tác.” Nhớ lại phản ứng của mọi người ban nãy Thi Viêm không khống chế được cong khoé miệng.

“Tôi đây gọi là nhập gia tùy tục.” Honda mặt dày nguỵ biện. Mệt ông còn đặc biệt xin Thi Viêm dạy mình cách phát âm tiếng Trung, lúc nói lại theo thói quen thêm “daishi”, ngẫm lại ông cũng tự thấy xấu hổ. Biết sớm thì dùng tiếng Anh cho rồi.

“Ha ha…” Thi Viêm cười cười không trêu ông nữa. Nhìn các tuyển thủ dưới đài nói, “Năm nay có rất nhiều người mới.”

“Ừ, hơn nữa còn có xu hướng trẻ hoá, Tào Nhất Lâm kia, vậy mà mới có hai mươi mốt tuổi. Có phải chúng ta đều đã già rồi không?” Honda cảm khái nói, lúc ông hai mươi mốt tuổi còn đang theo sư phụ làm việc vặt.

“Nhóm đầu bếp này, tuổi trẻ cũng không phải là một ưu thế.” Kim Ji Geum mặt mày nghiêm túc nói.

“Mặc dù rượu Mao Đài Trung Quốc là trữ càng lâu càng thơm, nhưng rượu nho còn phải xem niên đại.” Bất kỳ một người đầu bếp nào có thể xuất hiện ở nơi này ông đều sẽ không khinh thường, nhất là người tên Tào Nhất Lâm này. Honda nhớ lại trong buổi họp ban giám khảo rút thăm quyết định khu vực phụ trách trước trận đấu, Charlie đã kéo tay áo ông kiên quyết muốn ông cùng ông ta lén tráo đổi. Hỏi nguyên nhân, thì lão già kia vậy mà lại nói: “Bởi vì Tào Nhất Lâm ở khu B, chúng ta đổi đi, đổi đi…” Lời này quả thực rất giống lý do ông ta có thể nói ra, thế nhưng chương trình giải đấu cũng không thể xem nhẹ, cho nên đổi khu là không thể nào. Nhưng người có thể được lão già kia mong đợi như vậy ông cũng rất tò mò.

“Thằng nhóc Yamaguchi vẫn cứ tùy hứng như vậy.” Nhìn Yamaguchi Miyahira lúc này mới bắt đầu chọn nguyên liệu, Thi Viêm liếc Honda một cái, đúng là dạng người gì thì dạy ra dạng học trò đó.

Honda mặt không đổi sắc mắt không nghiêng, coi như không nghe thấy Thi Viêm nói gì. “Quán quân AC hai năm không công, nói không chừng năm nay sẽ bị người khác bê cúp đi mất.”

40.

Tuyển thủ kiểu shota

Một tiếng qua đi, rất nhiều tác phẩm của các tuyển thủ dự thi đã đến thao tác cuối cùng. Trên sân thi đấu dần bị bao phủ bởi một loại không khí khẩn trương.

Tâm tình của các tuyển thủ trong giờ khắc này là vừa kích động vừa hoảng hốt, vừa hưng phấn vừa căng thẳng, vừa muốn là người đầu tiên nộp thành phẩm, lại sợ là người đầu tiên bị quét xuống dưới. Ngay tại lúc mọi người đang trong quá trình xoắn xuýt vật vã, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi giơ lên chiếc cờ hoàn thành nhỏ màu đỏ.

Phản ứng đầu tiên là người ghi chép trong sân, ngay sau đó là tiếng “tanh tách tanh tách”, máy ảnh của các ký giả vang lên liên tục.

Phàm là thi đấu, giới truyền thông chú ý đến đầu tiên chính là người đeo trên mình chữ “nhất”, người thứ nhất bị loại, người thứ nhất vào trong, đương nhiên còn có người thứ nhất từ dưới đếm lên đi ra khỏi sân thi đấu.

“B39, món ăn của Lâm Bình hoàn thành.” Người ghi chép thông qua micro lớn tiếng tuyên bố, tiếp sau đó là tiểu thư lễ nghi trực tiếp bưng đồ ăn lên.

Trên đài vội vàng đánh giá, dưới đài Trương Linh trực tiếp tra Google: Lâm Bình, người Quảng Tây, đầu bếp của XX tửu lâu… Chưa nghe nói qua.

Lâm Bình nhận lấy micro từ cô dẫn chương trình, “Món ăn này gọi là Lệ Giang vọng hương ngư.” Ở phía khác người phiên dịch trực tiếp phiên dịch.

Honda Matagasakai vươn người về phía trước ngửi ngửi, “Anh bỏ thêm canh gà vào trong cá?”

“Vâng.”

“Sự kết hợp này rất mới mẻ, cá và gà nếu đều nấu riêng, thì sẽ không có cùng một một mùi vị đậm đà, mà canh gà lại càng nặng, một khi dung hợp cùng nhau, rất dễ khiến cho canh gà đảo khách thành chủ, đoạt đi phong thái của cá, như vậy thì sẽ không đủ làm nổi bật đề tài. Nhưng anh xử lý tốt, mùi vị cá và canh gà đều rất rõ ràng, cũng rất dễ phân ra chủ yếu và thứ yếu, với lại… trong món ăn này còn có một vị bia nhàn nhạt, người bình thường đều sẽ dùng rượu gia vị, tại sao anh lại muốn dùng bia? Hơn nữa tôi rất tò mò nguyên nhân anh kết hợp thế này?”

“… Quê tôi ở Lệ Giang, Quảng Tây, lúc mười mấy tuổi ra nước ngoài học việc, sau khi học xong tay nghề chuẩn bị về nước mở nhà hàng, phụng dưỡng hai vị lão nhân, họ lại bị tai nạn xe qua đời, làm xong hậu sự tôi liền không quay về nữa. Mặc dù rất nhớ nơi đây, nhưng đã không còn người đáng để lưu luyến. Bố tôi thích ăn cá, mẹ thì thích uống canh gà, cho nên tôi liền dùng hai thứ này kết hợp lại với nhau.” Nói ra chuyện thương tâm, Lâm Bình nghĩ phải cố gắng biểu hiện bình tĩnh một chút, thế nhưng vành mắt phiếm đỏ đã nói rõ tâm tình của anh ta ở thời khắc này.

“Vậy thì bia là khắc hoạ tâm tình của anh?” Honda hỏi.

Lâm Bình gật đầu, anh ta sợ mình vừa mở miệng thì âm thanh sẽ nghẹn ngào.

Honda trực tiếp cầm đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.

“Vị giác phong phú trùng kích cộng thêm vị bia khiến người ta có cảm giác ưu sầu, rất có ý cảnh.” Thi Viêm lúc nuốt thịt cá xuống miệng thì nói.

“Nhưng mà món ăn này… chỉ tạm chấp nhận được.” Kim Ji Geum khách quan mở miệng nói. Màu sắc hỗn loạn, nhìn vào khiến người ta thấy khó chịu.

Thi Viêm nhịn không được quét mắt nhìn ông ta một cái.

Nghe phiên dịch viên nói xong mọi người đều phỏng đoán, mặc dù có hai vị giám khảo cho đánh giá thừa nhận, đằng sau món ăn này cũng có truyện xưa cảm động, nhưng dựa theo lời giám khảo Kim nói thì… người này rất khó lên cấp.

Kết quả đánh giá quả nhiên bởi vì Kim Ji Geum “X” mà bị loại.

Tất cả mọi người đều tiếc hận thay hắn, nhưng Lâm Bình trông có vẻ rất bình tĩnh, nói một câu cảm ơn rồi liền thu dọn đồ đạc rời khỏi sân thi đấu. Về sau chuyện này lên trang bìa A4 của một tờ báo nào đó, dẫn tới vài quần chúng đối với vị giám khảo họ Kim của đất nước ngọc mễ kia rất có phê bình kín đáo.

Mà giá trị tin tức của tuyển thủ bị loại cũng dừng lại ở chỗ này.

Có người mở đầu, những tuyển thủ khác cũng lục tục giơ cờ đỏ lên.

Tuyển thủ trong sân càng ngày càng ít, tuyển thủ qua cửa đã ít lại càng ít.

Rất nhiều người sau khi bưng món ăn lên, liền trực tiếp bị Honda Matagasakai để tiểu thư lễ nghi bưng đi. Ngay cả nếm thử cũng không, cách làm này đã chọc giận vài tuyển thủ không cam lòng bị loại.

“Các ông cả nếm cũng chưa nếm, dựa vào cái gì trực tiếp loại tôi?” Phần tử A xúc động phẫn nộ hô to.

“Nhìn vào sắc, ngửi vào hương, phẩm vào vị. Nếm xếp hạng chót, nếu những thứ trước rõ ràng không qua, thì việc này cũng không còn cần thiết.” Honda Matagasakai lạnh nhạt giải thích. Người hơi có hiểu biết về giới ẩm thực đều biết Honda Matagasakai được xưng là “người đỡ đầu cho ẩm thực Nhật Bản”, trù nghệ của ông đương nhiên là không thể xem thường, nhưng bản thân ông còn có một món quà mà thượng đế ban tặng, đó chính là khứu giác hơn người. Vị giác nhạy cảm là một kỹ năng mà mỗi một đầu bếp xuất sắc cần có, rất nhiều người chỉ cần ăn một miếng là đã biết ngay nguyên liệu chế biến là gì, mà nghe nói Honda Matagasakai chỉ cần ngửi một chút là có thể nói ra nguyên liệu sống của một món ăn chưa từng gặp không sai không kém. Nghe ra thì có vẻ quá thần kỳ hoặc khoa trương, nhưng đó sự thật. Khứu giác của ông nhạy bén mà người thường không sánh được, còn một điểm quan trọng hơn là hiểu rõ nguyên liệu nấu ăn, chỉ khi có hiểu biết sâu sắc toàn diện với mỗi một loại nguyên liệu nấu ăn, thậm chí là biến hóa sinh ra từ hai hay nhiều hỗn hợp các loại nguyên liệu, đồng thời còn phải ghi tạc trong đầu từng mùi hương, vị đạo, mới có thể đến cảnh giới chỉ cần ăn một miếng hay thậm chí là ngửi một chút liền có thể nói ra phối liệu.

Phải biết rằng toàn bộ giải đấu hơn trăm tuyển thủ, nếu như ai cũng phải ăn qua, cho dù mỗi đĩa chỉ ăn một miếng, xem chừng còn chưa đấu xong, ban giám khảo đã phải nhập viện trước rồi. Cho nên thông qua nhìn sắc, ngửi hương là có thể trực tiếp loại, ban giám khảo tuyệt đối sẽ không lãng phí “không gian” dạ dày.

Khán giả phía sau thấy ban giám khảo nghiêm khắc như vậy cũng không khỏi vì các tuyển thủ túa mồ hôi lạnh.

Thiết Đầu nhìn Tào Nhất Lâm còn đang nhìn chằm chằm cái nồi không khỏi lo lắng cho cậu, “Mấy giám khảo này từ đâu tìm tới? Nghiêm khắc như vậy.”

“Từ các nơi trên thế giới, có điều châu Á chiếm đa số. Giải đấu AC đối với nhiều đầu bếp mà nói là giấc mộng cả đời. Hơn nữa nó khảo nghiệm không phải là trình độ cao nhất ở mỗi một món ăn của các tuyển thủ, mà là trên các phương diện tổng hợp khảo nghiệm năng lực của đầu bếp, nếu như cậu chỉ dựa theo phương pháp truyền thống trong quá khứ để nấu ăn, cho dù sắc hương vị đều thuộc dạng thượng thừa, giám khảo có lẽ cũng sẽ không cho cậu thông qua.” Từ Uy cũng nhìn người khiến hắn quan tâm trong khu thi đấu.

“A? Tại sao?” Nấu ăn ngon lẽ nào cũng không thể thăng cấp? Thiết Đầu không rõ.

“Trong giải đấu AC có một việc rất quan trọng, chính là sáng tạo, cậu phải có cách nghĩ của riêng mình, phải có sáng ý của mình trong đó mới được, cứ một mực dẫm lên bước chân của người đi trước thì không có ý nghĩa gì cả.” Điều này trước khi thi đấu hắn cũng đã nói với Tào Nhất Lâm. Cậu nấu ăn có một đặc điểm là trên cơ sở của người đi trước càng thêm sáng tạo, hoàn toàn tự nghĩ ra món ăn… Tối thiểu là hắn chưa từng ăn qua.

“À… Cái này không liên quan, nhưng trước đây cậu ấy lúc không có chuyện gì làm đều thích tự mình mày mò, tôi thường phải làm ‘chuột bạch’.”

“Cậu ăn rồi?” Từ Uy thu lại ánh mắt nhìn nhìn Thiết Đầu.

“Đúng vậy, hồi trước cậu ấy làm món…” Thiết Đầu vừa nói vừa xoay đầu, lúc này mới phát hiện sắc mặt Từ Uy đã đen hơn phân nửa, không tự giác được cấm thanh.

“Món gì?”

“… Không có món gì…” Thiết Đầu nhịn không được ngực run lên, vị, vị Boss này đúng là khác biệt, chỉ mới là khoé miệng mím ngang, chân mày hơi nhíu, hai mắt lành lạnh mà thôi, hắn đã chịu không nổi. Trong lòng oán thầm, mắt nhìn người của Tiểu Tào cũng quá kém rồi, sao lại tìm một người chủ như thế chứ.

Từ Uy không hỏi nữa, nhìn về phía cái người luôn trong lúc vô tình khiến hắn vui cười khiến hắn hờn giận, thi đấu xong lại “tính sổ” sau vậy.

Trương Linh thống kê một chút, tới tận bây giờ chỉ mới qua cửa mười ba người, trong đó hết sáu là tuyển thủ Nhật Bản, trên sân đấu chưa hoàn thành còn chín người, so với lần trước còn ít hơn, có điều cái tên Yamaguchi Miyahira khẳng định là không thành vấn đề, còn có mỹ nam kia nữa, không biết trù nghệ của cậu ta rốt cuộc thế nào. Hơn nữa trọng điểm là khu B tổng cộng có năm tuyển thủ Trung Quốc, ngoại trừ Tào Nhất Lâm còn đang nỗ lực, những người khác đã bị loại hết… Hiện tại Trương Linh bất luận là tư tâm JQ tràn đầy hay là lòng yêu nước rực đỏ đều mong muốn Tào Nhất Lâm có thể lên cấp, cả khu toàn quân bị diệt hết thì khó coi quá.

Lúc này lại có một người giơ cờ đỏ lên, “B69, món ăn của Lạc Vĩ hoàn thành.”

Xịt phòng mùi hoa hồng! Yamaguchi lười biếng ngẩng đầu nhìn một cái, ai da, thật là nhỏ. Nhỏ này không đơn giản là nói độ tuổi, mà còn là chiều cao. Trông cậu ta có lẽ chỉ tầm 168 hay 165 thôi… Đương nhiên đối với Yamaguchi 187 mà nói, thật đúng là rất nhỏ con.

“Món ăn này gọi là Cá hồi tập hợp.” Lạc Vĩ đứng thẳng tăm tắp, tự tin nhìn giám khảo.

Cậu ta… thành niên chưa? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Honda sau khi thấy Lạc Vĩ. (Thật ra thằng nhỏ này đã 19)

Trước mặt ban giám khảo đặt một đĩa tròn có bán kính khoảng mười lăm cm, bên trên bày các loại cá hồi được chế biến từ nhiều phương pháp, mỗi một loại phương pháp đều được xếp theo hình rẽ quạt, phủ kín toàn bộ đĩa tròn.

“Cái tên này đúng là rất chính xác. Chỗ này của cậu có tổng cộng bao nhiêu cách làm cá hồi?” Đây là lần đầu tiên Kim Ji Geum hỏi tuyển thủ trước nhất trong ngày hôm nay, nguyên nhân sâu xa chính là món ăn của Lạc Vĩ có màu sắc cực kì phong phú, cảm giác hệt như vòng chuyển sắc vậy, nhìn vào khiến người ta thấy thoải mái.

“Mười hai cách, trong này có vài cách tương đối kinh điển như cá hồi mật nước, cá hồi trúc hương vân vân, cũng có cả cá hồi hưởng linh, cá hồi nhưỡng bì vân vân dựa trên lần thứ hai chế biến.” Giọng nói của Lạc Vĩ có hơi giống lúc học sinh tiểu học đọc sách giáo khoa ngữ văn, rõ ràng êm dịu, trầm bồng du dương.

“…” Ba vị giám khảo đồng thời vươn đũa tự chọn màu sắc mà mình có cảm giác hứng thú.

Cá hồi mật nước

2012112209513154035166449

Cá hồi trúc hương

484f7ac7448ee213867e5

Cá hồi hưởng linh

5379583_140234534124_2

Cá hồi nhưỡng bì

1887434917.600x600

6 thoughts on “[Đam mỹ] Trù Sư – Chương 39 + 40

Phản hồi đi nào ლ(´ڡ`ლ)